Cánh
diều cùng tiếng sáo vi vu tuổi thơ đã không ít lần nâng tôi trong ước mơ có ngày
được tung cánh lượn bay. Nhưng cũng không ít lần tôi lại tự giễu mình “Thật hão
huyền!”: “Diều bay được nhờ có cánh cốc, cánh tiên, thế còn mi, mi có cánh gì?”
Lớn
lên rời làng đi xa. Sau nhiều năm xa cách, một ngày trở về bỗng nghe tiếng sáo
diều vi vu, tôi lại nghĩ đến ước mơ năm nào. Suy ngẫm, tôi mỉm cười tự nhủ : “Không,
mi đã không hão huyền! Ước mơ ấy đã thành hiện thực!”. “Mấy chục năm qua mi đã
bay đấy chứ! Phải, mi đã bay lượn trên bầu trời này, trong cuộc đời này!”
Và
trong sâu thẳm tâm tư tôi đã nhận chân ra rằng các thầy các cô giáo luôn
bên ta từ những ngày trẻ thơ đến những năm đại học…, chính là những người đã chắp
đôi cánh huyền diệu cho ta bay lên và vút xa trong bầu trời-cuộc đời này!
Nhân
dịp ngày Nhà giáo Việt Nam,
cùng các bạn bè N67 xin được bày tỏ lời tri ân sâu sắc tới tất cả các thầy, các
cô giáo :
Xin được cảm ơn Thầy Cô
Đã
chắp cho em đôi cánh
Cho
em bay lên bầu trời
Cho em bay vào cuộc đời
Ngập tràn ánh nắng ban mai
Cùng làn gió xuân tuơi mát.
Xin được ghi ơn Thầy Cô
Bồi
đắp cho em đôi cánh
Vững vàng bay trong bầu trời,
Tự tin bay giữa cuộc đời
Bất chấp sấm chớp, mưa sa,
Vượt qua phong ba, bão táp!
Mãi mãi tri ân Thầy Cô
Nối
dài cho em đôi cánh
Bay cao hơn trên bầu trời
Bay
xa hơn trong cuộc đời
Đầy hạnh phúc, thắm tình người,
Vũ Trọng Nghĩa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét