Bài đăng phổ biến

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2012

N67, ngày ấy và bây giờ


Xin giới thiệu bài thơ của bạn Vũ Trọng Nghĩa, sáng tác nhân dịp kỷ niệm 45 năm ngày khóa N67 vào trường (1967-2012):
N67 - NGÀY ẤY & BÂY GIỜ
Chúng tôi,
Cùng lớn lên từ “cái nôi” N67.
Bây giờ, năm nào cũng vậy
Vẫn gặp nhau dăm lần gì đó.
Lúc mấy chục anh em, Còn thường thì nhóm nhỏ,
Đi dã ngoại tỉnh xa hay tụ hội tại nhà.
Mỗi lần, tay bắt mặt mừng, nói cười rôm rả,
Li cốc cụng nhau nghe tưng bừng, rộn rã
Hòa giọng hát
Dù đã chút khê nồng mà không hẳn phôi pha:
“Забота у нас простая, Забота наша такая”
Rồi những mái đầu đã nhuộm sắc thời gian
Cũng cụng vào nhau
Ngất ngưởng trong câu chuyện tiếu lâm, cười vang pháo nổ:
“Nào, em hãy mạnh dạn lên! Nóiđi
 I a bú đu, còn Aná bú… bú…gì…?” !
Gật gù trong chuyện cháu, chuyện con. Niềm vui tràn khóe mắt.
Và thường không bao giờ vắng mặt
Những chuyện ngược thời gian về cùng tháng năm xưa
Kогда мы были молодые”
“Когда мы встретились впервые”
Trong buổi tựu trường,
Giữa một làng quê: Lạ xa và xác xơ thời chiến.
Mà sao vẫn đẹp như trong chuyện cổ tích
Mẹ kể năm nào!
Ta gặp nhau lần đầu, ngác ngơ trong từng ánh mắt,
Khẽ gật đầu chào, rung mái tóc xanh tơ,
Rồi bắt tay nhau, vụng ngượng, môi hé nở
Mười tám, đôi mươi trong sáng những ước mơ!
Những ước mơ vượt qua mọi khó nghèo
Bất chấp những đêm đông gió rít,
Bụng réo sôi vì hai bánh “nắp hầm”
Đâu đã biến mất veo!
Và nỗi nhớ Mẹ, nhớ nhà ở những chốn phương xa.
Bất chấp và cùng nhau lao vào học tiếng Nga
Ôi cái “tiếng Lênin”,
Mới học từ chào nhau “Zờđờrátsờtờvuiche”
Đã thấy sao khó thế!
Nghe khúc khuỷu hơn nhiều “Níhảo” thuở cấp 3!

Và thật may mắn sao cho chúng ta
Khi luôn có các thầy các cô cùng sát cánh
Truyền dạy cho ta không chỉ có tiếng Nga,
mà còn cả lẽ đời và tình yêu cuộc sống.
………………………….
Rồi thời gian cứ thế trôi qua.
Ôi “Thời gian”! Người là ai mà “can do so much”?
Người là ai mà “không bao giờ trở lại”?
Để hôm nay
Xanh tơ đâu còn rung trên mái tóc
Ngác ngơ đâu còn đọng trong ánh mắt
Vụng ngượng đâu còn vương trên nét mặt
Như thuở ban đầu!
Nhưng ta chẳng nuối tiếc gì đâu!
Vì thời gian không trôi hoài trôi phí!
Bao “chuyến đò” đã chở bao thế hệ tiếng Nga
Bao công trình trên đất nước có góp sức của ta
Rồi bao bài ca dệt nên tình người Nga -Việt!
Và nhìn kia! Con cháu ta đang bước tiếp
Trên những nẻo đường đến những hướng trời xa
Và đang hát tiếp những khúc tình ca
“ Я люблю Тебя! Жизнь!
 Я люблю Тебя снова и снова!”…

Hà Nội, tháng 2 năm 2012
Kỷ niệm 45 năm ngày Tựu trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội
Vũ Trọng Nghĩa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét