Bạn bè bảo sao độ này không thấy
viết bài. Ừ, chẳng hiểu sao lại thế. Bận rộn? Tuổi già? Có vẻ như vậy lại không
phải vậy. Bận nhưng không đến mức không có thời gian. Già, hừm, đâu có cảm giác
ấy. Vẫn muốn làm nhiều thứ lắm. Hi hi, chắc tại lười. Bé đi học rồi, rỗi mà viết cái gì
đi chứ. Vậy là quyết định ghi lại cảm xúc gặp mặt N67 năm 2015 vẫn còn đang
tràn trề dâng trào.
HÀNH TRÌNH ĐI TÌM QUÁN GIÓ
Mong mãi cuộc gặp mặt bạn bè thường
niên N67 và thực sự vui mừng khi Trân nhắn tin “Thơ ơi, khóa mình họp mặt vào
sáng thứ Bảy 4.4.15 lúc 9h30 tại Quán Gió công viên Thống nhất. Thơ đến nhé và
báo Liên hộ mình nhé”.Gọi điện cho Liên, nhắn nhủ cho Mỹ,
hẹn hò. Chà, sao không đi xa xa một chút thay đổi không khí nhỉ. Mà cả cái công
viên Thống Nhất rộng thế, biết Quán Gió ở đâu mà tìm. Hỏi, Trân bảo ở phía rạp
xiếc. OK - Rạp xiếc ai chả biết! Định đi xe buýt, nghiên cứu thấy có chuyến xe
số 9 đỗ ở ngay Trần Nhân Tông trước cửa công viên. Thế thì phải bắt xe đến Học
viện Thủy lợi rồi chuyển sang số 9. Nhưng Liên bảo chỉ có xe 21 đến Kim Liên là
tới công viên thôi.
Thấy mình loay hoay xe này tuyến
kia rối mù, Mister chồng dắt xe máy ra bảo lên xe. Thì lên xe và được thả ở cổng
chính công viên. Chẳng sao, càng có cơ hội thăm thú công viên, còn Quán Gió ở mồm,
lấy rạp xiếc làm mục tiêu. Vào công viên, có một lễ hội Coffee đang diễn ra ồn
ào náo nhiệt. Không phải là thứ mình quan tâm, quay ra luôn. Hỏi bảo vệ Quán Gió
ở đâu, cả mấy cậu đều không biết. Đành đi bộ ngược lại tới rạp xiếc nơi Mister
chồng vừa lướt qua. Lại hỏi bảo vệ, ông này bảo đi tiếp, rẽ trái là đến Quán
Gió. Theo lời ông, rẽ trái, đi sâu vào thấy mấy con voi to đùng chân đập xích
loảng xoảng. Thì ra đây là khu nuôi thú dữ của rạp xiếc. Hỏi người canh gác,
ông ấy không biết chỉ một bà có lẽ là thổ dân nơi đây chắc biết. Bà í cũng nói
không, chỉ một thanh niên mặc may ô, cưỡi xe máy, cổ đeo dây chuyền to như ...
xích voi trông ăn chơi sành điệu chắc chắn biết. Chưa kịp cất lời, cậu ta rú ga
vút qua, miệng liến thoắng không biết không biết. Nghĩ bụng không biết cậu í
không biết cái gì nữa.
Quay ra đường, hỏi bác xe ôm, nhận
được lời hướng dẫn tỉ mỉ “Đi hết Trần Nhân Tông, rẽ trái dọc theo đường Lê Duẩn,
đến cổng công viên, đi thẳng vào là tới Quán Gió”. Dọc đường thây vô số các
quán, nào Quán Mùa Xuân, nào Quán Xanh, mà quán Gió thì cứ hun hút đâu đâu. Cuối
cùng cũng tới được cổng công viên đường Lê Duẩn. Đi thẳng vào một đoạn thấy
ngay “Nhà hàng Gió Mới”. Gọi điện hỏi Mỹ “Nhà hàng Gió Mới” có phải là Quán Gió
không, Mỹ bảo không. Thất vọng toàn tập! Thế thì Quán Gió nằm ở đâu? Mỹ bảo hỏi
Toàn là rõ. Mất hết số của bạn bè gọi sao được. Đang chẳng biết đi đâu về đâu
thì trông thấy Liên thũng thẵng đi tới. Mừng như chết đuối vớ được cọc. Liên bảo
đây chính là Quán Gió, đã từng ăn cưới ở đây mấy lần rồi. Vừa hay Khả phi xe tới.
Vậy là chắc ăn rồi. Quán Gió hay Nhà hàng Gió Mới thực sự đã thổi cho mình một
làn gió nhẹ nhõm mát mẻ trong cái thời tiết nóng bức, sau hành trình đi tìm
Quán Gió không dễ dàng gì. Cũng hay, nếu được thông báo rõ ràng “Quán Gió trong
công viên Thống Nhất, 297 đường Lê Duẩn” thì đã chẳng có hành trình kiếm tìm
Quán Gió thú vị như vừa kể trên.
Bước vào Quán Gió, đã thấy một số
bạn đến trước rồi. Kể lại ai cũng cười bảo ở Thủ đô mà không biết Quán Gió, khú
đỉn quá. Ngay Mỹ dân chính gốc Hà thành mà còn không biết huống chi mình. Trước
kia, khi con còn nhỏ vào những dịp nghỉ lễ/Tết, bao giờ mà chẳng cho chúng đi
công viên chơi, nhưng đâu có biết Quán Gió nằm ở chỗ nào, thêm nữa tiền đâu mà
vào quán xá. Chiều con thì mua cho que kem, cốc chè hay cái bánh là xong. Giờ
thì biết rõ quán Gió rồi nhé, có thể vanh vách chỉ cho ai chưa biết Quán Gió rồi.
BẠN BÈ
Các bạn đến trước, đều là những
gương mặt quen thuộc. Nhận ra ngay Quế từ Thái Nguyên về - nhân vật chính trong “Truyện tình cỏ may” của
anh Học. Tiếc là tác giả bài thơ bị lên chắp ở mắt, sợ xấu trai không đến. Quế
vẫn vậy, như lần gặp trước ở Hòa Bình. Chu từ Nam Định lên, đương nhiên là mình
nhận ra ngay vì thường xuyên gặp trên Facebook và bạn í cũng mới đến nhà mình
cách đây mấy tháng. Bạn Tảo từ Thái Bình, mọi người cũng nhận ra vì bạn cũng
tích cực tham gia hội N67. Bạn Vĩnh cũng có mặt, mình hỏi thăm sức khỏe, bạn bảo
bây giờ bệnh viện là nhà rồi nghe mà thương. Vậy mà Vĩnh vẫn đến với bạn bè thật
cảm động. Thấy Liên gọi điện cho ai đó và đi ra ngoài, lát sau dẫn vào một người
tóc bạc, răng rụng, hỏi có biết ai không, mọi người đều chịu không nhận ra. 45
năm còn gì! Hóa ra là Sen! Khi biết Sen rồi thì lại thấy vẫn là Sen của ngày
nào. Bông Sen xinh đẹp ngày xưa gắn liền với câu chuyện lão thợ may tóc trát vơ
giăng-tin bóng lộn, răng vàng chóe cả miệng cứ sán lại gần Sen tán tỉnh làm cả
bọn con gái ghê sợ cứ trông thấy là cực kỳ ghét tránh xa như tránh hủi. Ai thấy
Sen cũng ngờ ngợ, khi nhận ra tay bắt mặt mừng, tíu tít thăm hỏi. Sau buổi gặp
mặt mấy bạn rủ nhau qua nhà Mỹ, rồi đến thăm nhà Sen ở Khương Hạ. Cũng mừng cho
Sen con cái trưởng thành, còn mua nhà đón bố mẹ về ở Hà Nội.
Một lúc sau, anh Bái chống gậy,
có con trai tháp tùng đi vào. Cả bọn chạy ra đón anh vui mừng khôn xiết. Giờ mới
hiểu tại sao năm nay không đi xa, ở Hà Nội để anh Bái và bạn Vĩnh có cơ hội
đến với N67. Anh Bái 81 tuổi, sức khỏe cũng yếu, đến được với hội lớp như thế
này quả là rất đáng trân trọng. Khi vào trường, anh gấp đôi tuổi chúng mình, giờ
đây tuy yếu nhưng trông anh vẫn còn trẻ, thậm chí còn trẻ hơn một vài bạn.
Mong anh khỏe để đến với hội N67 đều đều.
Lần họp mặt N67 năm nay chỉ có 28
bạn, vắng khá nhiều gương mặt thân quen như An, Định, Huy, Học, Minh, Hiến...
chắc vì lý do nào đó không đến được, nhưng đều được các bạn nhắc đến hỏi thăm.
Năm nay xum họp ngoài trời, bên cạnh còn có một đám cưới, không nghe được các bạn
hát như mọi năm. Dẫu sao các bài hát, nhất là các bản tình ca Nga vẫn là cái hồn
để đưa N67 quay trở về “thời xa vắng” gian khó vất vả nhưng vô cùng thân
thương, đẹp đẽ lãng mạn đến tự hào. Cái
hồn ấy gắn kết thu hút lôi cuốn N67 lại với nhau thành một hội bạn bè để hàng
năm có dịp ta lại ngồi bên nhau giao lưu chia sẻ tâm tình. May có Toàn mang
theo chiếc ghi-ta đàn hát chút chút làm cho không khí bên hồ nước mênh mang dưới bóng cây xanh êm đềm thêm phần
romantic.
Tụ tập bên nhau, và tự nhiên hình
thành từng tốp từng tốp xúm lại kể cho nhau nghe chuyện con cháu, chuyện sức khỏe.
Ấn tượng nhất là Nghĩa đưa ra triết lý 3N (không phải 3N67 đâu nhé) - đó là Nhá
- Nhớ - Nhún làm cả bọn cười lăn lóc. Bạn nào đạt được cả 3N bây giờ thì đúng
là vô địch, chắc chỉ có con trai, con gái thì chịu được 2 N đầu đã là may mắn rồi.
Mình chỉ mong ở cái tuổi này được tứ quý “Sống khỏe - Chết nhanh - Có tiền để
dành - Được mọi người nhớ đến” là quá quý rồi. Sống khỏe là do chính bản thân
ta quyết định, có chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao hay đi bộ không, có ăn uống
điều độ, giữ cho tinh thần được lạc quan, bớt lo lắng đi không. Chết có được
nhanh là do số phận, do Ông Trời quyết định. Có ít tiền để dành thì chắc N67
chúng mình ai chẳng có chút chút để sau này khỏi phải nhờ đến con cháu. Điều thứ
tư thì khỏi nói, cứ hàng năm tụ tập đều đặn như thế này đã là một minh chứng được
mọi người nhớ đến rồi còn gì.
Mọi người cũng lặng đi khi nghe
tin bạn Sin vừa mới đi xa do bạo bệnh. Sin và Tiễn người Hà Tĩnh đồng hương với
Liên nên hai bạn hay đến chơi nhà bác Hốt nơi mình và Liên ở. Nhớ có lần các bạn
ấy lấy đâu ra bột mì và mật thế là cả bọn hì hụi nhào bột mì nặn thành viên,
đun nước mật thả vào thành cái-gọi là-chè để mà cùng nhau xì xụp húp ngon đáo
để. Sau này bạn Sin công tác ở Quảng Ninh, có một lần về tham dự hội N67. Giờ
thì bạn đã đi xa theo chân các bạn Khánh, Liểu, Ninh, Đức, Lượng, Thuấn, Dẩn, Hồng
rồi. Cầu mong các bạn thanh thản yên nghỉ cõi vĩnh hằng.
http://traudatnhaque.blogspot.com/2015/04/gap-mat-xuan-at-mui-tai-quan-gio_10.html